- Tớ nghĩ kĩ rồi
- Điều gì?
- Tớ thuộc về tự do!
- Tự do? Chúng mình vẫn đang tự do kia mà
- Không phải! Ý tớ là... hmm... Cậu thấy cánh chim kia không? Rồi một ngày, tớ sẽ như cánh chim ấy, cuộc đời tớ sẽ là những ngày dài rong ruổi tới những vùng đất bất tận...
- Nếu vậy, cậu sẽ rời xa tớ à?
- Tớ không biết. Tớ luôn tin vào những mối nhân duyên... Mà thôi, về đi, trời sắp tối rồi!
Bóng của An và Minh khuất dần sau cánh cổng trường đang dần khép chặt, bỏ lại sau lưng cả một khoảng ráng chiều rực rỡ của buổi hoàng hôn cuối tháng 5. Đây có lẽ cũng là buổi chiều cuối cùng hai đứa ngồi bên nhau trên chiếc thành bê tông dài trước sân thể dục. Những ngày tháng sau này, mái trường cấp 3 nơi hai đứa đã gắn bó suốt một thời thanh xuân và cả chiếc thành bê tông mà An luôn nán lại để ngồi chờ Minh sau mỗi trận tập bóng sẽ chỉ còn là vùng kí ức đẹp đẽ trong tâm tưởng của những con người trưởng thành, cũng giống như khoảng ráng chiều hôm ấy, rực rỡ lắm mà mau chóng tàn phai.
An và Minh quen nhau theo một cách rất tình cờ và cũng vô cùng... nhạt thếch. Cái ngày đầu tiên gặp nhau ở lớp Tiếng Anh rồi nói dăm ba câu chào hỏi lịch sự, chả đứa nào nghĩ rằng đó lại là khởi nguồn cho một tình bạn đẹp đẽ nhất đối với cả hai suốt ba năm ở ngôi trường mới. Mà không, tình cảm giữa An và Minh còn nhiều hơn cả một thứ tình bạn đơn thuần. An không tin vào tình bạn giữa nam và nữ, và An biết, dù không ai nói với ai, nhưng cả hai đều hiểu thứ cảm xúc đang chảy âm ỉ tận sâu thẳm đáy lòng hai đứa, chắc chắn là nhiều hơn mức tình bạn. Chỉ có điều, An vẫn là con người... thuộc về tự do!
An lớn lên giữa hoàn cảnh nghiệt ngã của một gia đình không hạnh phúc. Hoàn cảnh buộc An trưởng thành, cũng buộc An phải dè dặt trước cái thứ ngọt ngào mà dễ lầm lỗi mang tên "tình yêu". Chỉ cho đến khi gặp Minh, An mới cảm thấy được sống đúng là mình, không mạnh mẽ, không trưởng thành mà trở về với đúng bản chất là cô thiếu nữ tuổi 17 với bao tính nết trẻ con, cứng đầu và chỉ chăm chăm bắt nạt cậu. Minh thấu cảm, Minh hiểu con người An nhiều khi còn hơn chính bản thân An hiểu mình. Cũng đã có lúc An tin rằng, bản thân đã tìm thấy được tri kỷ. Sự dịu dàng và ân cần ấy của Minh chạy dài theo An suốt ba năm học cấp ba, từ bạn trở thành bạn thân rồi cuối cùng là một phần không thể thiếu trong cuộc sống của An lúc bấy giờ. Cũng vì lẽ đó mà An mặc nhiên coi thứ tình cảm Minh dành cho cô là điều "dĩ nhiên phải thế". An biết vị trí của mình trong trái tim Minh và luôn tin rằng Minh sẽ không bao giờ thay đổi, sẽ luôn ở đó, là một bến đỗ, một khoảng sân hay một cái cây để chú chim tự do là An có nơi để trở về khi mỏi cánh.

Tiếng chuông của ứng dụng Focus vang lên báo hiệu đã kết thúc ba giờ đồng hồ ngồi học của An trong tối nay. Chỉ còn hơn một tháng nữa thôi là kì thi THPT QG sẽ diễn ra, giờ là lúc mà bất kì một sĩ tử nào như An cũng đều phải "vặn dây cót" và tăng hết tốc lực cho kì thi "sinh tử" này. Đồng hồ chỉ 22:30, An rời bàn học và đi ngay xuống bếp để lấy cốc nước cam còn đang uống dở trong tủ lạnh, mắt vẫn không dời chiếc màn hình điện thoại và ngón tay dường như cũng gắn chặt vào màn hình với các cử động "vuốt", "kéo". Quái lạ, hắn ta làm gì mà cả tối nay không thấy online nhỉ? An nghĩ ngợi một hồi rồi quyết định nhắn vài dòng tin cho Minh. Dạo gần đây An và Minh không thường xuyên nói chuyện với nhau như trước. Phần vì thời gian này là giai đoạn nước rút rồi nên cả hai đều tập trung vào ôn thi. Phần vì An cũng đang giận dỗi Minh về chuyện Minh dám mải chơi game mà quên hẹn vào giảng bài cho cô nàng. Những tin nhắn dần dần cứ cụt ngủn "Chúc ngủ ngon!", "Ok", "Nhớ ngủ sớm", "Ừ",... khiến An có phần hơi bực bội trong người. Tối nay lại không thấy Minh online nên An chưa thể đi ngủ ngay được.
Bất giác, tiếng chuông điên thoại vang lên, là Vân. Con nhỏ này đêm hôm gọi mình làm gì không biết. An nhấc máy, một tiếng thở hơi gấp cùng giọng nói run run vang lên ở đầu dây bên kia:
- An, mày biết tin gì chưa? - Vân nói giọng hơi cao hơn mọi ngày kèm theo một thái độ có vẻ gì đó tha thiết lắm.
- Sao? Tin gì? Mà sao nghe giọng mày lạ thế? - An hơi sửng sốt khi nhận ra sự khác lạ trong giọng nói của bạn mình, bất giác trong lòng cô cũng dấy lên chút bất an.
- Tao nghe nói... Minh mất rồi...
- Con điên! Nói năng cẩn thận, không đùa - An phải mất vài giây để định hình lời Vân nói trước khi thốt ra tiếng chửi. Dù cố gượng một nụ cười không tin nhưng chân An đang bị rút dần từng chút sinh khí.
- Tao không đùa. Thằng Long vừa nhắn tin vào nhóm bọn tao nói Minh bị xe cán lúc tối, gia đình đưa vào viện cấp cứu nhưng không qua khỏi...
Xoảnggg! Cốc nước trên tay An rơi vỡ tan tành dưới nền đất lạnh. Sự sợ hãi truyền đi khắp cơ thể khiến An phải vịn người vào thành bếp để đứng cho vững. Nước mắt từ đâu tuôn ra không sao kìm lại được. An lấy hết sức bình sinh gọi liên tục vào máy Minh, vừa gọi vừa lẩm bẩm những lời như là van lơn, cầu xin, quỳ lạy, nhưng sau cùng vẫn mãi chỉ là thứ âm thanh đầy ám ảnh với An lúc bấy giờ: "Thuê bao không liên lạc được".
...
Một tuần sau cái chết của Minh, An vẫn lầm lũi và thường xuyên nhốt mình trong căn phòng tối. Nước mắt cô giờ đây đã cạn nhưng nỗi đau vẫn chẳng thể nguôi ngoai đi phần nào, nó rỉ máu và bào mòn dần cơ thể đang kiệt sức. Cô không chấp nhận được sự thật quá nghiệt ngã này. Cô không can tâm để Minh ra đi quá nhanh mà không nói lời chào tạm biệt cô dù chỉ một câu. Cô không can tâm để Minh ra đi khi cô chưa được một lần thốt lên tiếng yêu thật ngọt ngào mà từ sâu thẳm nơi tâm hồn mình cô đã luôn muốn nói. Cô vẫn ở đây, vẫn là con chim chưa được tự do bay lượn, vẫn khao khát đập cánh giữa không trung và trở về nơi bến bờ bình yên ấy. Cô vẫn là một đứa trẻ cô đơn, khao khát một sự đồng cảm và vỗ về từ người con trai duy nhất cô cảm thấy an toàn khi ở cạnh. Nhưng cô còn đau đớn hơn nữa, khi không còn cơ hội được nói lời xin lỗi Minh, một lời xin lỗi từ kẻ luôn muốn quay đi mà chưa một lần ngoảnh lại.
- Từ giờ, em sẽ thay anh viết tiếp những điều còn dang dở. Anh là tự do của em.
Comentarios